một khi đã rơi xuống vực thẳm, làm lại cuộc đời là điều cực kỳ khó khăn.
nhật bản là một quốc gia như vậy.
những người thất bại sẽ không bao giờ được trao cơ hội lần thứ hai.
chỉ cần nhìn những kẻ đang sống hạnh phúc ngoài kia cũng đủ khiến tôi ghen tị.
tôi thầm gào thét trong lòng: “tất cả bọn chúng hãy bất hạnh đi!”
và rồi tôi lại rút vào cái góc đầy rác rưởi của mình trong đất nước này.
một ngày nọ, có một em học sinh đại học chuyển đến sống bên cạnh.
cô ta phàn nàn rằng phòng tôi có mùi hôi và bảo tôi phải dọn dẹp.
nếu ghét đến vậy, thì mày tự dọn đi!
một hôm, tôi nghe lén được cuộc nói chuyện của cô ta qua khe cửa sổ.
“căn phòng bên cạnh là một đống rác ấy.
người sống trong đó thì mặt đầy dầu, bốc mùi và trông ghê tởm như một lão già kinh dị vậy.
gặp phải nhà cạnh bên tệ thế này đúng là xui xẻo đến phát khóc.”
cái gì?
ai là “lão già kinh dị” cơ?
không thể tha thứ được… mình phải trả thù thôi!!
tôi giả vờ thay đổi, rồi nhờ cô ta giúp đỡ dọn dẹp,
và cuối cùng cũng thành công dụ dỗ được cô ta vào phòng… giờ chỉ còn hành động thôi.
nghe đây, con đàn bà khốn nạn này!
mày cho rằng một cuộc sống không phải lo nghĩ là điều hiển nhiên đúng không?
từ giờ, tao sẽ cho mày nếm trải tuyệt vọng!